Chương XIII:
Cánh cửa
phòng nó bỗng bật mở. Hắn chạy
đến bế nó chạy đến bệnh viện. Giờ
này taxi cũng không còn,
hắn vội vã tìm trạm cấp cứu gần
nhất.
- Đừng ngủ An Anh, anh xin em, đừng nhắm mắt, đợi anh một chút nữa
thôi, chỉ một chút nữa thôi.
Hắn bế nó chạy đến trạm cấp cứu.
Hắn đứng ngoài, trong lòng
nóng như có lửa đốt. Hắn đi đi lại
lại không yên, thực sự bây giờ hắn đang rất lo lắng. Bỗng điện thoại hắn đổ
chuông. Là Mike gọi. Dương
là chị họ hắn nên hắn cũng
thân với Mike, tiếp xúc nhiều với
Mike hắn thấy Mike cũng yêu Dương. Hắn
cũng biết mục đích Mike sang đây là để bảo vệ nó theo "mệnh
lệnh" của Dương. Hắn vội bắt
máy.
- Không ổn rồi, anh qua
chỗ An Anh, thấy trên bàn nó
có quyển nhật kí. Đoạn cuối
nó viết sẽ tự tử, anh thấy lọ thuốc ngủ rơi ra từ ngăn kéo nhưng không thấy
nó đâu cả.
- Em vừa đưa
cô ấy đến bệnh viện, anh đến đây đi, ở
đây là......
- Ok anh đến
ngay.
Vì bệnh viện này gần
khách sạn nó ở nên chỉ 5 phút sau đã thấy có sự
có mặt của Mike.
- Sao rồi?
-
Đang ở trong đó - hắn nói, hất mặt
về phía phòng cấp cứu.
Mike ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh
ngửa người ra đằng sau thở dốc.
- Mong là con bé sẽ không
làm sao.
Dừng lại một lúc,
Mike như nhớ ra điều gì đó, liền
nói:
- Anh có cầm theo
quyển nhật kí của nó. Trong nhật
kí nó toàn viết về em - nói rồi Mike đưa quyển nhật kí của
nó cho hắn.
Hắn đưa tay ra
đón lấy quyển nhật kí từ tay Mike.
Mike có thể cảm nhận rõ rằng tay
hắn còn run run.
Đúng
lúc hắn cầm quyển nhật kí định mở ra thì phòng cấp cứu bỗng bật
mở. Hắn chạy đến bên chiếc giường đặt
nó, hỏi:
- Cô ấy có sao
không? (tất nhiên đoạn này
nói bằng Tiếng Anh nhá, vì
Hà ngu Tiếng Anh nên dịch luôn sang Tiếng Việt cho nó nhanh
^^).
- Vì đưa đến quá muộn
nên..... - bác sĩ lắc đầu.
Hắn
quay ra, mặt nó được bao phủ bằng một
lớp khăn trắng. Chân hắn quỵ xuống, hắn
không còn đứng vững được nữa. Quyển nhật kí lặng lẽ rơi xuống, cũng
như chủ nhân của nó đã
chết.
Nó được một cô ý
tá đưa đến đặt trước cửa nhà
xác. Vì có việc phải chạy đi
nên chưa kịp đưa nó vào nhà xác, chỉ đặt ở ngoài
cửa phòng, tí nữa sẽ có
người đưa nó vào.
+++++
+
Trở về khách sạn của nó,
hắn thu dọn đồ đạc của nó lại. Căn
phòng này tràn ngập mùi hương nó, khiến nỗi nhớ
trong hắn càng thêm dâng cao.
Hắn lật từng trang nhật kí, nó bắt
đầu viết nhật kí vào cái
ngày gặp lại Mạnh. Nhưng việc nhắc đến
Mạnh là không nhiều..... mà chủ yếu là cuộc chạm trán giữa
nó và hắn =.=". Hắn lật trang
tiếp theo, nó viết về cái hôm
say rượu. Dương như, chỉ có quyển nhật
kí này mới biết hết mọi suy nghĩ
của nó. Bất giác, hắn cảm thấy ghen tị với quyển nhật kí. Hắn ngẩng
lên quan sát căn phòng. Mọi
ngóc ngách của căn phòng
này hắn đều nhìn thấy
bóng dáng của nó....
.....Có lẽ ông trời đã sai lầm khi đặt em bên cạnh anh......
.....Có lẽ cả hai chúng ta đều
nên chấm dứt ở đây.....
.....Vì có lẽ..... hai chúng ta
đã sai lầm khi chọn nhau....
.....Vì có lẽ..... hai chúng ta đã quá mệt mỏi.....
Chương
XIV:
-------- 2 năm sau ---------
-
Này, mày định cưới con nhỏ Linh
gì gì đó thật hả? - Dương
hỏi trong khi đang rót rượu mời
khách.
- Ô hay, đến giờ này mà chị vẫn còn hỏi
chuyện đấy à. Hôm nay là
ngày cưới của em, chị phải vui lên
chứ - hắn nói đưa tay kéo miệng
Dương lên.
Dương khó chịu
đập vào tay hắn.
- Chị đấy, mau mau mà có em bé đi,
còn có cháu cho em bế
nữa chứ - hắn nháy mắt với Dương.
- Không phải nhắc đểu chị - Dương quay
qua lè lưỡi với hắn.
Khách
đã đến đông đủ, hắn và Linh cùng khoác tay nhau bước
vào lễ đường. Chợt trong giây
phút này, hắn bỗng nhớ đến
nó.
......Giờ này ở trên
thiên đường em có nhìn thấy
anh không.....
......Anh sẽ sống hạnh phúc..... hãy tha lỗi cho anh.....
vì đã quá ích kỉ....
vì đã giữ hạnh phúc cho
riêng mình.....
......Anh
ích kỉ..... vì vậy hãy
quên anh đi..... và tìm một hạnh phúc mới trên đó
nhé.....
- Nếu không ai phản
đối thì lễ cưới xin được bắt đầu - chủ
hôn dõng dạc nói.
(Kính gửi: Boys Over Flowers cho ta xin
phép fake một chút nhé ^^, ta xin phép hẳn hoi rồi nhá, ko
được ném đá ta đâu á
^^).
Ở phía cuối căn phòng,
đang có một bóng hình
cô gái. Là nó,
nó đã trở về.
- Tôi xin hỏi lại lần nữa. Nếu không ai phản đối,
hôn lễ xin chính thức bắt đầu.
Một lúc lâu sau, không thấy ai
lên tiếng phản đối. Chủ hôn mới bắt
đầu.
- Vậy tôi xin chính thức
bắt đầu.
- KHOAN ĐÃ - tiếng nói này phát ra từ người
con gái đứng trước mặt chủ hôn,
Linh - Tôi.... phản đối.
Mọi người đều
ngỡ ngàng trước lời nói của Linh.
Hắn cũng quay sang nhìn Linh với một
niềm vui nhen nhói trong lòng, nhưng vẫn không khỏi bất ngờ. Sau một
hồi im lặng, song Dương (gồm Dương bạn
Khánh và Dương chị hắn ^^),
Hưng, Mike và Mạnh cũng đứng lên
phản đối. Vậy là hôn lễ đã
thành một cái chợ vỡ. Nó cũng hết sức ngạc nhiên trước thái
độ của Linh. Linh đột ngột quay xuống
phía dưới, chỉ thẳng tay vào
nó và nói.
- An Anh,
tôi biết cô chưa chết. Mau ra mặt
đi.
Nó có hơi thoáng bất ngờ và bối rối nhưng rồi cái
cảm giác đó cũng nhanh
chóng tiêu tan. Cả lễ đài đang
chiếu ánh mắt về phía nó.
Nó nhếch môi cười một nụ cười nửa
miệng rồi đứng dậy. Nó của bây giờ khác trước rất nhiều, trông
nó bây giờ không khác
gì một ngôi sao sáng cả.
Nó đứng lên, song Dương, Mike,
Hưng và Mạnh đều vô cùng
ngạc nhiên. Nhưng người bất ngờ nhất là Khánh. Nó tiến gần
lên chỗ Linh, giơ tay.
- Tôi.....
phản đối - trên môi nó vẫn giữ
nguyên nụ cười nửa miệng.....
++++
+
Nó ngồi trong quán
cà phê. Nhìn nó như một nàng công chúa
làm cho mấy anh chàng
bàn bên cũng phải ngoái
sang nhìn. Nó nguấy nguấy cốc
cà phê, mắt nhìn mông
lung về một hướng vô định. Chợt một người con trai bất chợt ngồi xuống trước mặt
nó, thế là cả mấy tên
khác cũng nháo nhác
vào xem. Tên con trai kia ăn mặc rất
bặm trợn.
- Cô em, đi chơi với bọn anh
nhé - tên trước mặt nói.
Nó làm lơ như không nghe
thấy gì. Tên kia vẫn kiên nhẫn
hỏi.
- Sao thế? Em đang thất tình hả?
Nó vẫn bơ. Tên kia đã
mất hết kiên nhẫn, nói to.
-
Con chó này, mày không nghe tao nói gì
à - vừa nói vừa dơ tay lên
định đánh nó.
Bỗng
có một cánh tay giữ chặt lấy tay
tên kia, bẻ ngược ra đằng sau. Nó
ngạc nhiên ngẩng lên nhìn, là Khánh.
- Mày.....
cút - Khánh nói như
quát vào mặt tên kia.
Tên kia dù không muốn cũng
phải đi vì nhìn mặt hắn bây
giờ đằng đằng sát khí. Hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện nó, chỉnh lại
quần áo.
- Em vẫn thế, chả bao giờ
quan tâm đến chính
mình.
- Ai bảo anh thế? - nó
cãi lí.
- Thôi không
nói với em nữa.
Vậy là cả hai lại chìm vào im lặng. Thực ra
không phải là không có
gì để nói mà là
không biết nói gì trước
tiên. Nó và hắn, trong
khoảng thời gian 2 năm dài như vậy, có rất nhiều điều muốn nói.
Vậy là hắn là người mở lời
trước.
- Sao em..... vẫn còn sống?
Anh tưởng...... - chưa kịp nói hết hắn
đã bị những ngón tay của
nó chặn không cho nói tiếp.
- Đây.... là bí mật
của em - nó nháy mắt với hắn.
Hắn bật chợt vươn người lên hôn
nó.
- Nhóc ơi! Yêu anh
nhé....
++++
..... Ông trời
đã không sai lầm khi sắp đặt chúng ta bên nhau anh ạ.....
.....
Có lẽ chúng ta..... là người
sai lầm..... khi đã hiểu lầm Thượng
đế.....
------------ The End -------------